Chồng tôi vốn là dân tỉnh lẻ đến thành phố lập nghiệp. Anh ấy có chí tiến thủ, biết nắm bắt thời cơ và nhanh nhạy trong cách giải quyết vấn đề nên rất được lòng cấp trên. Chúng tôi yêu nhau 5 năm mới tổ chức đám cưới. Sau đám cưới, chúng tôi cùng mua mảnh đất ở thành phố. Bố mẹ tôi thấy con rể chí thú làm ăn, thương yêu tôi nên đã gọi chúng tôi về, cho 1 tỷ để xây nhà. Anh trai tôi cũng cho 200 triệu. Bên nhà chồng không cho đồng nào cả mà chỉ gọi điện hỏi han chút đỉnh thôi.

Trong quá trình xây nhà, anh chồng thường đến chơi và gọi chồng tôi ra ngoài nói chuyện riêng mà không cho tôi nghe. Tôi thắc mắc thì chồng bảo anh trai không vừa mắt chỗ này chỗ kia nhưng sợ tôi buồn nên không dám nói trực tiếp. Nghĩ anh chồng là thợ xây ở quê, và những gì anh ấy nói cũng hợp lí nên tôi còn kêu thợ sửa lại theo ý anh chồng khuyên.

Nhà xây xong, chúng tôi bị thâm hụt 120 triệu đồng tiền vật liệu xây dựng. Chồng tôi có hỏi mượn bên nhà nội nhưng không ai cho mượn cả. Cực chẳng đã, tôi lại phải hỏi vay anh trai mình. Mặc dù trước đó, tôi có nghe phong thanh chuyện anh chồng sắp mua thêm đất ruộng để trồng trọt, kiếm thêm thu nhập.

Ảnh minh họa.

Vì không còn dư dả nên vợ chồng tôi thống nhất tiệc tân gia chỉ làm gọn nhẹ, đơn giản trong gia đình 2 bên thôi. Tôi thuê dịch vụ nấu ăn nấu 5 mâm tiệc và về quê, mời từng hộ gia đình nhà chồng đến nhà mình chơi.

Đêm trước đó, tôi hỏi chồng về cuốn sổ đỏ nhà đất để tôi đem cất vào két sắt mới mua luôn. Chồng tôi ú ớ một lúc mới nói thật đã cho anh chồng mượn rồi. Anh ấy mượn sổ đỏ nhà tôi để vay tiền, hay nói cách khác, vợ chồng tôi đang đứng tên vay hộ anh chồng 800 triệu đồng để mua đất bằng chính cuốn sổ đỏ nhà mình. Và nếu anh chồng không trả đúng hạn, có khả năng chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Tôi tức tối trách chồng không bàn bạc với mình thì chồng hỏi: "Bàn với em rồi em có đồng ý cho anh trai anh mượn không?". Như vậy là anh ấy trách ngược lại tôi, cho rằng vì tính tôi quá kĩ càng nên mới không báo trước. Đêm đó, tôi ôm một bụng bực tức lên giường mà không sao ngủ được.

Chiều hôm sau, lúc mọi người nhập tiệc đông đủ, tôi đề cập đến chuyện sổ đỏ bị "mất tích" không lý do. Bên gia đình tôi đều bàng hoàng, ai cũng rối rít hỏi tại sao lại để mất thứ quan trọng như vậy. Còn bên nhà chồng thì cúi gằm mặt xuống bàn ăn. Tôi bảo anh chồng thu xếp tiền bạc để trả nợ, lấy sổ đỏ về cho tôi ngay trong tháng sau, nếu không thì tôi sẽ nộp đơn ly hôn ngay lập tức, bán nhà rồi chia trả chồng một nửa mà cho anh trai vay.

Trước quyết định táo bạo của tôi, nhà chồng ai cũng hoảng hốt. Anh chồng mặt mày cau có, bảo cho anh ấy thêm thời gian chứ một tháng, anh ấy không trả được. Chồng tôi lại kéo tôi vào trong nhà nói chuyện, chồng bảo tôi đang làm mất mặt cả nhà chồng, rằng tôi quá tính toán và không tin tưởng anh.

Hiện giờ, nhà chồng và nhà tôi không ưa gì nhau. Anh chồng không biết xoay xở ở đâu mà chỉ trong tuần sau đã đem sổ đỏ trả lại cho vợ chồng tôi nhưng kèm câu nói: "Vợ chú quá ghê gớm, đanh đá đến phát sợ, mất hết tình nghĩa". Mối quan hệ vợ chồng cũng bị "đóng băng". Chẳng lẽ tôi đòi lại tài sản thuộc về mình cũng là sai à?